Nghịch lý từ câu chuyện “một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo gây thù”
Last updated: September 01, 2024 Xem trên toàn màn hình
- 26 Jul 2024 "Khổ tận cam lai" - Làm thế nào để chuyển hóa từ khổ thành sướng?
- 01 Sep 2022 Thiên kiến xác nhận (Confirmation Bias) có phải là một dạng bảo thủ?
- 18 Jul 2020 Lợi ích cận biên (Marginal Utility) là gì? Qui luật lợi ích cận biên giảm dần
- 09 Aug 2022 Hiệu ứng “rắn hổ mang” (Cobra effect): Khi giải pháp trở thành vấn đề, tưởng vui lại hóa xui
- 01 Aug 2024 Infomercial - Chiến thuật "cô đọng" điều gì đó trong đầu người dùng
Có câu chuyện kể lại rằng, ngày xưa, hai gia đình là hàng xóm của nhau cùng chung sống vô cùng vui vẻ, không có thù oán gì, dù một bên thì vô cùng giàu có, một bên lại khá là nghèo nàn.
Bỗng một năm, khi ông trời giáng xuống thiên tai, hủy hoại hết ruộng đồng và nương lúa, mùa màng thất bát khiến gia đình nghèo không có gì để thu hoạch, cũng không có thức ăn dự trữ mà chỉ có thể nằm không chờ chết đói mà thôi. Vào lúc này, nể tình hàng xóm qua lại bấy lâu, hộ nhà giàu đã lấy ra một thúng gạo trong số lương thực tích trữ của mình để cứu họ khỏi cơn nguy nan.
Sau khi trải qua thời gian khó khăn nhất, gia đình nghèo sang bày tỏ lòng cảm ơn với vị hàng xóm hào phóng của mình. Họ nhắc đến việc mùa màng năm sau không có hạt giống mà sầu lo, vì thế, những người giàu tiếp tục giúp đỡ bằng cách tặng họ một đấu thóc để gieo trồng.
Thế nhưng lần này, thứ mà những người nhà nghèo trả cho họ không phải là lời cảm ơn mà là sự trách móc. Hộ gia đình nghèo nói rằng: "Một đấu thóc này thì làm được gì chứ, gieo không được chục mét nữa là. Mấy người này giàu có mà sao lại keo kiệt và tệ bạc thế nhỉ?".
Gia đình nhà giàu nghe vậy thì cực kỳ tức giận. Họ vốn có lòng tốt giúp đỡ mà không hề kể công hết lần này đến lần khác nhưng chỉ đổi lại được những lời oán thán và đố kỵ. Từ đó, quan hệ giữa hai bên không khác gì kẻ thù. Sau câu chuyện này, người ta mới bảo nhau rằng: Một bát cơm có thể nuôi ân nhưng 1 đấu thóc có thể tạo oán thù.
Tặng bát cơm thành ân nhân, tặng đấu thóc bị chuốc oán: Nghịch lý mà chỉ người thành công mới hiểu
Khi sự giúp đỡ và cho đi đã trở thành thói quen thì người nhận sẽ không còn cảm thấy biết ơn nữa. Dục vọng giống như nước biển, uống càng nhiều thì chúng ta càng khát. Do đó, chúng ta có cho đi bao nhiêu thì cũng không thể thỏa mãn hết mọi ham muốn của người khác.
Khi đối phương ở trong hoàn cảnh đói khổ hiểm nguy, chúng ta chỉ cần cho họ một chén cơm, một bát gạo đã có thể giải quyết được vấn đề lớn, cứu rỗi sinh mạng. Họ sẽ cảm thấy vô cùng cảm kích. Tuy nhiên, khi họ đã thoát khỏi hiểm cảnh mà vẫn tiếp tục nhận được sự giúp đỡ thì rất dễ nảy sinh tư duy ỷ lại và dựa dẫm.
Trong cuộc sống, việc như vậy xảy ra khá thường xuyên. Lần đầu tiên bạn giúp đỡ họ, họ sẽ cảm thấy vô cùng biết ơn bạn; lần thứ hai tâm ý biết ơn của họ sẽ nhạt dần. Tới lần giúp đỡ thứ n, họ sẽ cho rằng những điều bạn làm là đương nhiên và bạn vốn dĩ nên giúp đỡ họ. Đến khi bạn không giúp đỡ họ nữa, họ sẽ quay ra khó chịu, ganh ghét, thậm chí oán hận đối với bạn. Nghịch lý này tương tự như quy luật "lợi ích giảm dần" trong kinh tế thị trường có tên: Quy luật lợi suất giảm dần (law of diminishing returns).
Từ đó, sự giúp đỡ của chúng ta trở thành một hành động đương nhiên. Lúc đó, một chén gạo không đủ, hai chén gạo vẫn không đủ, ba hay bốn chén hay thậm chí là cả thùng gạo vẫn chỉ như muối bỏ biển.
Trong cuộc sống, sự cho đi và nhận lại đều chỉ nên dừng ở một mức độ vừa phải, sao cho thích hợp với hoàn cảnh của cả đôi bên. Không thể cho đi quá nhiều, cũng không thể chỉ nhận lại một cách vô cớ, được voi đòi tiên, nếu không muốn rơi vào cảnh mất cả chì lẫn chài, tự làm hại bản thân.
Nhiều người có thói quen của người nghèo. Chúng ta luôn nghĩ rằng cuộc sống và những người xung quanh nợ mình và phải có trách nhiệm với mình như một điều tất yếu. Khi bạn khát giữa sa mạc, bạn chỉ cần có nước uống. Nhưng khi đã được uống rồi, bạn lại càng cảm thấy khát hơn nữa. Trên thực tế, khao khát những điều từ người khác sẽ khiến bạn nhỏ bé hơn.
Ở đời, khi việc cho đi trở thành một thói quen, nó cũng vô tình trở thành một loại trách nhiệm không thể thoái thác. Và những người nhận được sự cho đi quá thường xuyên sẽ trở thành phụ thuộc, họ coi đó như một lẽ dĩ nhiên mà nếu bị thoái thác, họ sẽ trở nên thù ghét chính ân nhân của mình.
Sự việc đúng hay sai đã có luật nhân quả vận hành, đừng vội vàng phán xét.
"Bao năm xây chùa không ai biết.Một viên gạch vỡ cả làng hay."
Trên thực tế, cuộc sống không ai nợ bạn điều gì cả, thành hay bại là do chính bạn. Vì thế, đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh và người khác khi bạn không thể thành công hay gặp bất hạnh, nó sẽ không làm bạn tiến bộ hơn.
Bạn là người nhiệt tình với bạn bè, ai cần giúp đỡ gì cũng tới. Nhưng một ngày bạn vừa bị mất việc, trong tay không một xu nào để giúp nữa, họ cũng oán trách bạn.
By Editing Team, TIGO Solutions