Bị sa thải sau 25 năm làm việc trong lĩnh vực công nghệ: Nỗi lo lắng, sự hy sinh và thực tế mà không ai dám nhắc đến
Last updated: December 31, 2025 Xem trên toàn màn hình
- 26 Sep 2024
"Ăn mày quá khứ" nghĩa là gì? 56/2028 - 10 Sep 2024
Cây dừa giữa giông bão: Bình tĩnh sống giữa trạng thái “VUCA” 20/582 - 12 Jun 2022
Marcus Aurelius: Hạnh phúc phụ thuộc vào chất lượng của những suy nghĩ 12/497 - 28 Feb 2025
“Học giỏi” hay “giỏi học”? 12/149 - 05 Sep 2025
“Lời Khuyên”: Thuận lý thì ít, nghịch lý thì nhiều. Suy nghĩ không giống nhau thì không nên khuyên nhau. 11/52 - 02 May 2025
Vì sao học giỏi mà vẫn nghèo, học dốt lại thành đạt trong cuộc sống? 10/76 - 19 Jul 2023
3 cấp độ của thất bại và bí quyết "cái khó ló cái khôn" 9/92 - 06 Dec 2025
Sức mạnh của phương pháp 30-for-30: Bạn đã bao giờ cam kết 30 ngày liên tục cho một mục tiêu? 9/51 - 09 Dec 2024
10 nghịch lý quản trị khiến tổ chức mãi loay hoay 5/131 - 14 Apr 2025
BÀI HỌC NGẮN SỐ #29: Ở tuổi 40, bạn nên đủ tỉnh táo để nhận ra điều này 5/60 - 16 Aug 2025
Hoài nghi khoa học với 20 thuật ngữ bi quan về hiệu quả của Scrum 4/41 - 19 Apr 2025
BÀI HỌC NGẮN SỐ #30: Tự bảo vệ bản thân trước hiểm họa đến từ tương lai /15
Câu chuyện của một người cha châu Á sau 25 năm làm việc trong công ty công nghệ.
Xin chào mọi người. Tôi là một kỹ sư phần mềm, làm trong lĩnh vực công nghệ hơn 25 năm. Tôi đang ở độ tuổi ngoài 40. À, chính xác hơn là đã từng làm cho một công ty công nghệ lớn. Tôi vừa bị cho nghỉ việc cách đây khoảng hai tuần.
Việc bị sa thải này khiến tôi rất rối bời: vừa hoang mang, mất phương hướng, nhưng cũng có chút nhẹ nhõm và tò mò. Đây là lần đầu tiên trong suốt 25 năm làm nghề công nghệ tôi rơi vào tình cảnh này.
Tôi bắt đầu tiếp xúc với công nghệ từ rất sớm, ngay từ thời trung học: viết code, lắp ráp máy tính, mày mò đủ thứ. Khi vào đại học, tôi đã bắt đầu đi làm, không chỉ thực tập mà còn nhận các dự án nhỏ, viết script, ứng dụng Visual Basic…
Sau khi ra trường, tôi làm tư vấn cho nhiều công ty và agency kỹ thuật số. Đó là quãng thời gian tuyệt vời: tôi được học đủ thứ ngôn ngữ lập trình, framework mới, cảm giác như thế giới không có giới hạn. Tôi là kiểu người hay đứng trong hiệu sách đọc sách kỹ thuật O’Reilly, ngày nào cũng học thêm cái mới. Tôi làm việc cực kỳ chăm chỉ, cố gắng giỏi nhất có thể.
Có một giai đoạn tôi cảm thấy mình rất mạnh về lập trình, gần như cái gì cũng có thể xây được nếu muốn. Tôi giỏi đến mức công ty thường cử tôi đi hackathon, và hầu như lần nào đội của tôi cũng lọt top 3. Tôi lao đầu vào công nghệ, học ngôn ngữ mới, framework mới, mô hình thiết kế, hạ tầng máy tính… tất cả.
Cú sốc lớn đầu tiên trong sự nghiệp của tôi là khủng hoảng tài chính năm 2008. Khi đó, rất nhiều đồng nghiệp lớn tuổi hơn tôi bị mất việc. Tôi chứng kiến một người cố vấn của mình bật khóc vì không còn khả năng lo cho gia đình. Cảnh đó thực sự ám ảnh tôi.
Chính thời điểm đó, tôi biết đến khái niệm “tự do tài chính”, qua cuốn sách Your Money or Your Life. Cuốn sách nói rằng bạn đang đổi “năng lượng cuộc đời” của mình lấy tiền. Từ đó, tôi bắt đầu suy nghĩ khác: sống tiết kiệm hơn, chi tiêu thấp hơn khả năng, tiết kiệm và đầu tư để mua lấy tự do thời gian, thay vì phụ thuộc hoàn toàn vào công ty.
Gia đình tôi thay đổi cách sống, tiết kiệm hơn rất nhiều.
Sự nghiệp của tôi tiếp tục phát triển: từ lập trình viên, lên tech lead, rồi kiến trúc sư phần mềm, thiết kế các hệ thống lớn. Cuối cùng tôi trở thành lãnh đạo kỹ thuật cấp cao trong công ty. Trong 25 năm đó, tôi cũng đổi việc vài lần.
Ngành công nghệ cho tôi rất nhiều cơ hội: được làm việc với công nghệ tiên tiến, đi khắp thế giới – Bắc Mỹ, châu Âu, Ấn Độ. Tôi có bằng sáng chế đứng tên mình. Nhưng điều tuyệt vời nhất vẫn là con người. Phần lớn những người tôi làm việc cùng đều rất thông minh, kỷ luật, tử tế và sẵn sàng hợp tác để tạo ra những điều tuyệt vời. Tất nhiên đâu đó vẫn có vài “con sâu”, nhưng nhìn chung con người là điều tôi trân trọng nhất.
Và không thể không nói: tiền trong ngành công nghệ rất tốt. Phần lớn sự nghiệp, tôi kiếm được mức lương sáu chữ số. Khoảng 7 năm trước, tôi chuyển từ tư vấn sang làm cho một tập đoàn công nghệ lớn. Thu nhập lúc đó tăng lên mức… khó tin, đặc biệt nhờ cổ phiếu thưởng. Tôi vẫn giữ thói quen tiết kiệm và đầu tư, không để bản thân tiêu xài quá tay.
Nhưng công nghệ cũng có mặt tối. Tôi làm việc rất nhiều giờ. Vì đội ngũ phân bố khắp thế giới, giờ giấc làm việc trở nên kỳ quặc: sáng rất sớm, tối rất muộn. Ngành này thay đổi liên tục, muốn không bị tụt lại thì phải học không ngừng.
Khi còn trẻ, việc học rất dễ. Nhưng khoảng 5 năm trở lại đây, tôi cảm nhận rõ mình chậm hơn. Vẫn học được, nhưng tốn thời gian hơn.
Rồi tôi bắt đầu nhận ra một điều: những thứ tôi xây dựng thực ra không tạo ra nhiều ý nghĩa. Chúng tôi cứ giải quyết đi giải quyết lại những vấn đề giống nhau, và sản phẩm cuối cùng không làm thế giới tốt hơn. Cảm giác bỏ ra rất nhiều tâm sức nhưng kết quả lại chẳng thay đổi điều gì — đó là một điều rất đáng buồn.
Cái giá phải trả là thời gian. Thời gian dành cho công việc chính là thời gian lấy đi từ gia đình. Có những năm tôi chỉ có khoảng một giờ mỗi tối với con: đọc sách, ru ngủ, rồi lại quay về với công việc.
Tôi và con trai rất thích đi cắm trại, đi câu cá cùng nhau. Nhưng rồi tôi chợt nghĩ: thằng bé sắp lớn rồi, chỉ còn vài năm nữa thôi. Sau đó, có thể nó sẽ không còn muốn đi chơi với bố nữa.
Nghĩ đến việc thời gian quý giá đó bị đánh đổi cho những thứ có thể chẳng có ý nghĩa gì… thật sự rất đau lòng.
Tôi nhớ một đồng nghiệp rất giỏi, khoảng cuối 40 tuổi. Chúng tôi đang chạy một dự án lớn ngay trước Giáng sinh. Anh ấy nói rất mong được nghỉ lễ để dành thời gian cho con. Nhưng chúng tôi làm việc ngày đêm, và rồi anh ấy bị bệnh tim. Một tuần sau khi nhập viện, anh ấy qua đời.
Công ty tưởng nhớ anh ấy rất tử tế. Nhưng chỉ khoảng một tháng sau, gần như không ai còn nhắc đến anh nữa. Như thể anh chưa từng tồn tại.
Đầu năm nay, vợ tôi gặp khủng hoảng sức khỏe và bị ảnh hưởng lâu dài. Điều đó khiến tôi nhận ra: không ai đảm bảo ngày mai sẽ đến. Thời gian của chúng ta là hữu hạn.
Cùng với những biến động lớn của ngành: lãi suất, thuê nhân lực nước ngoài, sự xuất hiện của AI… các công ty công nghệ lớn ngày càng ít lý do để giữ nhân sự lâu dài. Sa thải diễn ra liên tục. Tôi biết mình nằm trong danh sách đó.
Tôi đã chọn đứng ra nhận phần rủi ro, để một số đồng nghiệp trẻ hơn được ở lại. Và đó là lý do tôi bị cho nghỉ việc.
Công ty đối xử với tôi rất đàng hoàng: báo trước, cho thời gian tìm việc và gói trợ cấp tốt. Tôi biết ơn điều đó.
Giờ đây, tôi giống như một người đang đi trên con đường quen thuộc thì bỗng bị đẩy vào vùng đất hoang. Có nhiều lối rẽ phía trước, nhưng chưa lối nào rõ ràng.
Đã hai tuần trôi qua, và tôi tự hỏi: mình sẽ sống tiếp thế nào? Làm sao để xây dựng một cuộc sống có ý nghĩa, khỏe mạnh, cân bằng sau biến cố này?
Đó là lý do tôi quay vlog — để ghi lại suy nghĩ của mình, và có thể chia sẻ hành trình này với những người đang ở hoàn cảnh giống tôi.
Tương lai vẫn chưa được viết ra. Và tôi phải tự viết câu chuyện đó.
Cảm ơn mọi người đã xem. Hẹn gặp lại.









Link copied!
Mới cập nhật