Thắng một cuộc tranh cãi, nhưng thua cả một mối quan hệ
Thắng một cuộc tranh cãi, nhưng thua cả một mối quan hệ
Người thông minh không bao giờ cãi đúng sai với 5 kiểu người này, vì cố chấp chỉ khiến bản thân tổn thương.
Thứ nhất: cha mẹ
Thứ hai: sếp
Thứ ba: người sĩ diện
Thứ tư: vợ/chồng
Cuối cùng: người không ra gì
Có một câu chuyện như sau:
Hai thanh niên cãi nhau, một anh nói 8:2 = 4, anh kia khăng khăng 8:2 = 0 , không ai chịu ai nên kéo nhau lên nhờ quan xử.
Nghe xong câu chuyện, quan phán:
- Thằng nói 8:2 = 4, được về, còn thằng 8:2 = 0 ở lại, lôi ra đánh 50 gậy cho ta.
Sau khi bị đánh đủ 50 gậy, gã 8:2 = 4 ấm ức vào trình quan:
- Thưa quan, tại sao con trả lời đúng mà lại bị đánh?
Quan đáp:
- Mày biết đúng lại đi cãi nhau với thằng ngu đấy làm gì? Tội của mày là tốn thời gian với người khác. Đã biết nó ngu còn cố chấp cãi nhau với nó. Mày bị đánh thế là đáng. Tốn thời gian của mày và của quan. Còn thằng ngu kia thì cho nó về để cuộc đời dạy nó chứ mày có cãi nhau với nó tới sáng mai nó cũng chả chịu nghe đâu...
Kết Luận
Bài học sâu sắc về lợi hay thiệt từ các cuộc tranh cãi. Có những người cãi nhau chỉ để thắng, mặc dù biết mình sai, phản ánh sự thiếu trưởng thành trong cách xử lý bất đồng. Việc chấp vào quan điểm cá nhân như là chân lý tuyệt đối được gọi là "tà kiến", dẫn đến xung đột khi người khác có quan điểm khác.
Trong Phật giáo có 2 khái niệm quan trọng là "chấp ngã" và "chấp thủ".
- Chấp ngã là sự bám chấp vào cái "tôi" hay "ngã", chính là bản thân mình.
- Chấp thủ là sự bám víu, cố chấp vào một đối tượng, quan niệm, hoặc cảm giác nào đó, dù là vật chất hay phi vật chất, thường được hiểu là sự bám vào những gì mà ta cho là của mình, như danh vọng, quyền lực, tài sản, hoặc niềm tin.
Cả hai đều là nguồn gốc của khổ đau, và sự giải thoát chỉ có thể đạt được khi buông bỏ cả chấp ngã lẫn chấp thủ.
Biết người ta ngu mà đi cãi nhau, thì khác gì hai đứa ngu. Hoặc mình ngu hơn người ta, người ta không tranh cãi với mình, mình thắng một cuộc tranh cãi nhưng thua một mối quan hệ.
By Phạm Tuệ Linh